Sư phụ hãy vứt bỏ con đi

Sư phụ, hãy vứt bỏ con đi – Chương 1


@ Tình hình là dạo này bạn đang bận, cho nên lại lặn k sủi tăm, hố thì nhiều, có bão đường ngập lụt, bà con cẩn thận :))

♥001 Tân thủ thôn kỳ ngộ ký . . .

“Thanh Vi, mau đến xem quốc bảo!” Nhan Thanh  vừa mới login, đã thấy được avatar của bạn tốt Trời Nắng Không Mưa lóe lên không ngừng.

“Quốc bảo?” Nhan Thanh nghi hoặc, lúc nào thì trong trò chơi  cũng xuất hiện sủng vật loại gấu mèo rồi? Chỉ mới nửa ngày không login, đã, đã cảnh còn người mất rồi ư?

“Đại thần!” Câu đáp của Trời Nắng Không Mưa lời ít mà ý nhiều, ngắn gọn súc tính. Nhan Thanh bừng tỉnh: À, Vong Xuyên. Vong Xuyên là đệ nhất cao thủ của server Hoa Thai Hương, đó chính là một nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

“Hắn hiện đang ở Lạc Dương, mau tới đây nha!” Trời Nắng Không Mưa ngữ khí kích động bắt đầu phát sóng trực tiếp, kênh thế giới lúc này cũng bắt đầu loạn lên.

【 thế giới 】 Nụ Hoa Sắp Nở: A, a! Má ơi! Ta vừa mới nhìn thấy đại thần! / Mắt tỏa sáng.

【 thế giới 】JJ Thế Chân Vạc: Vong Xuyên? Đâu đâu? !

【 thế giới 】 Hổng Muốn Chia Tay Anh: Lạc Dương, ôi chao, đẹp trai chết mất!

【 thế giới 】 Võ Đại Lang Chuyên Kinh Doanh Tiệm: Đẹp trai có làm cơm ăn được không?

【 thế giới 】JJ Thế Chân Vạc: Đại Lang, Chúc Anh Đài nhà ngươi đâu?

【 thế giới 】 Võ Đại Lang Chuyên Kinh Doanh Tiệm: Khốn! Bà nhà ta là Phan Kim Liên, ta là con người rất chuyên nhất! Đừng có giỡn lung tung!

. . .

Trên thế giới hỗn hỗn loạn loạn, Thanh Vi tiếp tục ngồi xổm trên bãi cỏ ngoài thành đào thảo dược của mình. Làm một  dược sư, bị mỹ sắc hấp dẫn thì thật là đáng thẹn. Phải bảo trì tư thế thái sơn sụp trước mặt mà sắc không đổi, mỹ nam trần truồng mà nhìn không thấy.

“Thanh Vi, cậu thật là chán quá!” Trời Nắng Không Mưa giật giây nửa ngày, thấy Thanh Vi phản ứng bình tĩnh , quẳng lại một câu này rồi không hề nghĩa khí lượn đi mất.

“Thiếu một vị Hoàng Sầm?” Thanh Vi ngồi ở trên cỏ đếm dược liệu hồi lâu, có chút ảo não  ngẩng đầu lên. Hoàng sầm cũng không khó tìm, khắp ngoài Tân thủ thôn đều có. Nhưng vấn đề là, giờ cô đã cấp 70 rồi, ở ngoài Tân thủ thôn đã không đào ra loại thảo dược ấy nữa.

Nếu là ngày thườngThanh Vi  sẽ không để ý mấy thứ ấy, trực tiếp đi thu mua, nhiều nhất là tốn ít bạc đã có thể giải quyết. Nhưng hiện tại thì. . .

Thanh Vi sờ sờ túi tiền quắt queo, do dự một lát rồi đứng dậy. Chuột nhẹ nhàng click, trở lại giao diện chọn nhân vật, trong cảnh sắc hoa mỹ , bảy nhân vật đều thiên kiều bá mị đứng ở nơi đó.

Bách Độc đi, Nhan Thanh đã thèm bộ phục sức Miêu Cương xinh đẹp kia lâu rồi. Cô thuần thục điều chỉnh chi tiết trên diện mạo, tay đặt ở ô tên gọi trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nhập vào: “Thỏa Thỏa.”

Một ánh bạch quang lóe lên, tiểu Miêu nữ Thỏa Thỏa xuất hiện tại Đạo Hương thôn. Mới xuất hiện một giây đồng hồ, đã đột ngột bị sóng người cuộn trào mãnh liệt ào lên bao phủ .

“Đại thần! Mang ta thăng cấp đi!”

“Đại thần! Cho ít trang bị đi!”

“Đại thần! Làm sư phụ ta đi!”

“Đại thần! Ta có thể thêm bạn không”

. . .

Những câu chữ nối tiếp nhau, lấy hai chữ ‘Đại thần’ làm mở đầu trong nháy mắt đã lấp kín màn hình Đạo Hương thôn , còn lấy tốc độ kinh người cuộn lên, không có điểm dừng, vô cùng vô tận như sóng biển.

Trước mặt Thỏa Thỏa, thị một vị Bạch Dương áo trắng phiêu phiêu . Trong trò《 Giang Hồ 》 này , Bình Dương là chủ lực thâu xuất tầm xa và khống chế chiến trường . Trang bị của Bình Dương không uy võ bằngThiếu Lâm , không hoa lệ bằng Thiếu Sách, nhưng lại có loại ưu nhã giản đơn . Chàng Bình Dương trước mắt, thanh sam giản dị càng tôn cái chi tiết lãng mạn ấy phát huy tới cực hạn.

Xa xa mà nhìn thì không hề thấy chỗ nào phi thường, nhưng tới gần lại phát hiện, từng nét hoa văn lại tinh tế tới từng chi tiết. Cái gọi là sự hoa lệ trong giản dị, chắc cũng đến thế mà thôi ?

Lực chú ý của Thỏa Thỏa  đều đặt vào chiếc áo bào xanh ấy, sau nửa ngày , mới có thể thu ánh mắt lưu luyến trở về. Ngẩng đầu liền thấy  một đôi mắt đen như mực đang nhìn mình chằm chằm, “Xem xong chưa?”

“Ờ.” Nhan Thanh ngơ ngẩn gật đầu, tiểu vu nữ Thỏa Thỏa trên màn hình cũng có biểu tình si ngốc y như vậy. Đến khi Nhan Thanh thờ ơ di chuột lên trên vị Bình Dương trước mặt , rốt cục thấy được danh tự — Vong Xuyên.

Vong Xuyên. . .

Vong Xuyên? ? ?

Vong Xuyên! ! !

Nhan Thanh choáng váng, ngón tay đặt trên bàn phím run run hồi lâu, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Tuy  vừa cùng Trời Nắng Không Mưa nói rất lạnh nhạt bình tĩnh, thế nhưng thực sự thấy đệ nhất cao thủ đứng sờ sờ trước mặt, lực kích thích vẫn cực kỳ chấn động.

“Cái kia. . . Cái này. . .” Nhan Thanh suy nghĩ hồi lâu, một câu nói thốt ra, “Đại thần, nhường đường cái đi?”

Bóng hình vẫn luôn lãnh đạm trên màn ảnh khẽ cương một chút, lại ngưng mắt nhìn cô cái nữa, sau đó khuông chat mật của tiểu Miêu nữ bật ra một câu :  “Ngươi cấp mấy?”

Nhan Thanh biểu tình vô cùng kinh ngạc, đại thần hỏi một vấn đề bình dị gần gũi thế này làm chi? “Vừa vào  trò chơi, còn chưa thăng cấp.” Nhan Thanh là một cô bé ngoan thành thật.

“Ừm, vậy ta mang ngươi luyện cấp, đi không?” Đại thần lần thứ hai gửi lời mời. Thế nhưng vì sao, Nhan Thanh cảm giác đại thần hình như có vẻ thở phào nhẹ nhõm ?

“Luyện cấp?” Nhan Thanh hơi do dự, dẫu mị lực của đại thần không thể chống đỡ. Nhưng cô nhớ mang máng, mình lập nick nhỏ vào trò chơi, dường như là có chuyện gì khác rất quan trọng.

“Miễn phí nha.” Lời đáp của đại thần rất nhẹ nhàng, rất khôi hài, rất giống như là anh bán hàng rong bên đường đang ra sức rao. Nghe đến đó, Nhan Thanh nhịn không được trong lòng rục rịch.

Được hời nha, còn là hời từ đại thần nữa chứ. Nhan Thanh nghĩ vậy, càng cảm thấy cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua rồi sẽ không còn lần sau. Món hời từ đại thần dù có nhỏ, nhưng cũng cảm thấy  kinh thiên động địa lắm rồi. Về phần đào dược liệu gì gì đó, dù gì sau này cũng có thời gian.

“Ta đi!” Tiểu Miêu nữ lộ ra một nụ cười khả ái, nhìn đại thần trước mặt, ngữ khí hoan hỉ: “Lúc nào bắt đầu?”

“Chờ, ta tổ vài người.” Đại thần chính là đại thần, người khác đều là tổ xong rồi mới đánh; đại thần thì phải đánh rồi mới nhớ ra còn chưa tổ đội.

Năm phút sau, một đội luyện cấp đã  sinh ra. Ngoại trừ tiểu tân thủ mới cấp một là Nhan Thanh ra, còn lại đều là chiến sĩ tinh anh hơn 80 cấp.

“Ơ? Ai vậy?” Một hòa thượng quay à quay trước mặt tiểu Miêu nữ , ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Nhan Thanh trước màn hình vạch đen đầy mặt: đây là — Hoa Hòa Thượng trong truyền thuyết à?

“Ở Tân thủ thôn nhặt được đấy.” Nhan Thanh rất muốn cào tường, mình cũng đâu phải chó mèo gì, có phải dùng từ ‘nhặt’ không? Sự lãng mạn nho nhỏ vốn có trong lòng Nhan Thanh đã hoàn toàn tan biến, căm giận bật ra một câu: “Là ngươi nói  mang ta thăng cấp trước, bằng không ta đã sớm đi hái thuốc rồi.”

“Còn chưa tới cấp một đã đi hái thuốc, ngươi ngại mình chết quá chậm à?” Thiếu Sách ở bên cạnh rốt cục toát ra một câu, nhưng lại băng giá đến như thế.

“Được rồi, đừng dọa hư tiểu tân thủ.” Ly Tú ngậm cười đứng bên cạnh đại thần cuối cùng cũng mở miệng, Ly Tú là một kiểu mục sư, thao tác giản đơn, địa vị trọng yếu, trang phục cũng hoa lệ đẹp mắt, bởi vậy là lựa chọn hàng đầu của đông đảo người chơi nữ.

“Ngươi đừng để ý, bọn họ chỉ xấu miệng chút thôi, nhân cách đều rất tốt.” Ly Tú dịu dàng  giải thích, Nhan Thanh nhìn chằm chằm vào nhân vật trên màn hình, sờ cằm một cái, chầm chậm  đánh ra một cái mặt  cười.

Tình hình theo đó cũng hơi trầm xuống, cũng may đại thần lập tức định liệu đâu vào đó, “Xuất phát! Đầm Lầy Hủy Diệt!”

Nhan Thanh làm một tiểu gánh nặng mới gia nhập, tự nhiên là hoàn toàn không ngờ vực gì. Còn mấy người khác cũng đều không hé răng, bởi vậy có thể thấy năng lực điều hành của đại thần là quá rõ ràng. Đoàn người nối đuôi nhau kéo tới Đầm Lầy Hủy Diệt, mấy người không cần nhiều lời đều tự tách ra mua dược phẩm, đại thần xoay người lên ngựa: “Qua đây, ta đưa ngươi đến chỗ an toàn trước.”

“Được.” Làm một con người được đi thăng cấp, quy tắc quan trọng nhất là: muốn làm gì thì làm, không được gây thêm phiền hà cho người khác. Nhan Thanh ngoan ngoãn đi qua, nghiêm ngặt chiếu theo chị thị của đại thần mà hành động. Giữa cuộc đối thoại như câu chữ trong sách giáo khoa, Nhan Thanh đều đã quên, bản thân mình hiện giờ đang cùng đại thần cưỡi chung một ngựa!

Lúc Nhan Thanh hoảng hốt hoàn hồn , thì thân đã ở một đảo nhỏ trong đầm lầy rồi, đội ngũ bên đại thần thì đâu vào đấy bắt đầu luyện cấp. Mà trên đường đánh quái, mấy người kia lại còn có lòng dạ trêu chọc nhau, nội dung tán gẫu trong khung đối thoại lấy tốc độ ba giây dịch một dòng mà tiến . Nhưng mà, dường như từ lúc bắt đầu đánh quái, đại thần liền không thấy nói gì mấy.

“Vong Xuyên đang làm  gì thế?” Ly Tú trị liệu — Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục mở miệng,  trong lòng cô ta cũng có chút phiền muộn: vốn thấy đại thần chiêu đội ngũ trên thế giới, hăng hái bừng bừng vọt tới.

Kết quả tới rồi mới biết, chủ yếu là để mang một Tiểu Bất Điểm luyện cấp. Cũng may mấy người khác bình thường cũng đều gặp qua, cũng tính là người quen, như vậy cũng cho Thượng Quan Uyển Nhi thêm động lực, dọc theo đường đều  cố ý tỏ vẻ rất thân quen.

Chỉ tiếc, dường như tự lúc xuất phát, đại thần liền bắt đầu trầm mặc. Thượng Quan Uyển Nhi nói bóng nói gió một hồi, cuối cùng vẫn không đổi được đáp án nào có ý nghĩa cả.

“Không biết.” Hoa Hòa Thượng thẳng thắn trả lời, nhất gậy đập chết một con cá sấu, xoay người hướng về phía Nhan Thanh nháy mắt: “Bao cấp rồi?” Nhan Thanh lúc này đang chán đến chết ngồi nghịch một bụi cỏ nhỏ, nghe vậy kéo giao diện nhân vật ra : “Cấp 13.”

“Thăng tới cấp mấy mới đủ?” Thiếu Sách lạnh lùng mở miệng, không ngờ thấy đại thần đáp lại: “Cấp 20 là được.”

“Ngươi có ở à!” Thượng Quan Uyển Nhi ngữ khí hoan hỉ, mà đại thần lần thứ hai lâm vào trầm mặc. Xấu hổ, quả thực là quá xấu hổ ! Nhan Thanh tinh thần hăng hái nhìn một màn này: đại thần biểu tình lãnh đạm, công kích cường hãn; Thượng Quan Uyển Nhi biểu tình ai oán, động tác chậm chạp.

Trong bầu không khí quỷ dị ấy, tiểu Miêu nữ rốt cục tới cấp 20. Nhan Thanh duỗi lưng đứng dậy: “Ta đến cấp 20 rồi.” Đây là câu thứ hai cô nói trong đội ngũ.

“Vậy đến chỗ này trước.” Lời của Vong Xuyên lại lần nữa xuất hiện, anh xoay người nhìn mấy người kia gật đầu: “Lần sau có cơ hội lại hợp tác.”

Khi Nhan Thanh lần nữa trở lại thành Lạc Dương , còn đang ngẫm lại phản ứng của mấy người kia. Cô nhịn không được cong khóe miệng, quả thật là phản ứng rất thú vị!

“Lên đây.” Đại thần ngồi trên ngựa nhàn nhã bình tĩnh duỗi tay.

“Không.” Nhan Thanh đầu lắc như trống bỏi.

“Làm sao vậy?” Vong Xuyên có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên còn rất sảng khoái  lên ngựa mà, sao lần này đột nhiên rụt rè vậy rồi? Trong đầu anh vừa nảy lên suy nghĩ như thế, đã thấy câu trả lời đầy chí khí của tiểu Miêu nữ:

“Quý trọng sinh mệnh, rời xa đại thần.”

Vong Xuyên trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Phản ứng của ngươi, phải chưng là hơi bị chậm chút?”

Là ngươi tiết tấu nhanh quá, làm ta theo không kịp được không hả? Nhan Thanh có chút xấu hổ và buồn bực, “Cảm ơn ngươi mang ta luyện cấp, lần sau có dịp sẽ gặp lại!”

Thu được lợi rồi, Nhan Thanh cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị rút lui. Loại sự vật kiểu đại thần như này, chỉ có thể nhìn xa xa chứ không thể đùa giỡn được đâu. Để tránh bị vô số các cô nàng mê trai đập chết, bản thân mình vẫn nên nhìn xong thì rút thôi.

Nhan Thanh động tác nhanh, động tác của Vong Xuyên còn nhanh hơn. Chỉ thấy anh nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, vài bước đã tới trước mặt tiểu Miêu nữ , mắt nhìn chằm chằm vào cô, hứng thú dạt dào: “Ngươi nghĩ, ta là người thích làm người tốt việc tốt sao?”

 

 

2 bình luận về “Sư phụ, hãy vứt bỏ con đi – Chương 1”

Bình luận ʕ•́ᴥ•̀ʔっ